Khí Trùng Tinh Hà

/

Chương 9: Cơn thịnh nộ của Vân Đại tiểu thư

Chương 9: Cơn thịnh nộ của Vân Đại tiểu thư

Khí Trùng Tinh Hà

Lê Thiên

11.361 chữ

22-06-2023

Quang quang quang~~

Một trận tiếng thanh la phá vỡ sự yên lặng của Võ Đồng Viện.

- Có kẻ trộm, có phi tặc!

- Bắt kẻ trộm. Có một phi tặc từ bên ký túc xá nữ sinh bay qua!

Tất cả đều giống như diễn tập, một lát sau có mười mấy gã Võ đồng chen chúc từ trong ký túc xá chui ra, tất cả đều cầm đuốc, dồn dập gõ cửa.

- Bắt lấy, bắt trộm, bắt trộm!

Một lát sau, phía bên viện nữ sinh lại truyền đến tiếng thét chói tai đặc trưng của các nữ sinh.

- Yếm đào của ta đâu?

- A? quần trong của ta không thấy rồi!

- Chết tiệt, cái áo lót của ta đi đâu rồi?

Hai đầu đồng loạt hô ứng, toàn bộ Võ Đồng Viện nhất thời như cái nồi nổ tung. Vừa nghe nói bên ký túc xá nữ sinh mất trộm, khí phách nam nhi bên nam sinh viện nhất thời tràn lan, các Võ đồng vốn lười biếng trên giường không muốn đứng dậy, tất cả đều lòng đầy phẫn nộ nhảy ra.

Nói đùa, khó có được cơ hội tiếp xúc thân mật với nữ sinh viện, lúc này không tranh thủ cơ hội ra vẻ xum xoe, nịnh bợ thì còn đợi đến lúc nào nữa?

Hỏi thăm xunh quanh, nghe nói đồ đạc bên ký túc xá nữ sinh bị mất trộm lại là vật nội y, nhân huyết trong cơ thể đám cường môn nháy mắt biến thành thú huyết, sôi trào thêm gấp bội, xoa tay hằm hè đứng ở trên hành lang mắng lớn.

- Mẹ nó, là gia súc biến thái nào làm chứ?

- Khốn khiếp, làm vậy không phải quá mất mặt sao? Muốn nữ nhân cũng không cần dùng đến cái trò này giải quyết chứ?

- Ngươi thì hiểu cái gì, người ta gọi là những kẻ biến thái mê đắm, sùng bái vật.

Trong chốc lát, nước bọt bay tán loạn, trên cái sân nhỏ phía bên ký túc xá nam sinh, tụ đầy đầu người. Còn Hứa Đình sắc mặt âm trầm đứng ở trong đám đông.

Nghiêng đầu sang hỏi một gã Võ đồng bên cạnh:

- Lệ Phi, là ngươi nhìn thấy tung tích kẻ trộm trước sao?

Võ đồng tên là Lệ Phi đó vội vàng nói:

- Đúng vậy, Hứa thiếu gia! Ta còn đang ngủ mơ mơ màng màng, thì buồn tiểu tỉnh dậy. Không muốn đi nhà vệ sinh, liền đứng ở góc tường giải quyết. Đang đi được một lúc, thì thấy trên tường cao đối diện đột nhiên nhảy qua một luồng nhân ảnh. Làm ta thực sự hoảng sợ!

- Kẻ trộm đó dáng dấp như thế nào, đã từng nhìn thấy chưa?

Hứa Đình lại hỏi.

- Ta vẫn đang buồn ngủ, không nhìn thấy rõ. Nhưng tên trộm đó cũng nhìn thấy ta, trong lúc hoảng loạn, hắn liền lẻn vào phía hành lang ký túc xá, do trời tối quá, nên ta cũng không biết hắn chui đi đâu nữa.

Hứa Đình gật đầu, lập tức cao giọng nói:

- Chư vị, xin yên lặng một chút! Mọi người phân tích địa hình một chút xem xem, lẻn đến phía bên hành lang, chính là ký túc xá nam sinh chúng ta. Cũng chính là nói, tên trộm này rất có thể là kẻ trộm bên trong!

- Kẻ trộm bên trong? Cũng có lý.

- Thiên phòng vạn phòng, trộm trong nhà khó đề phòng. Hơn nữa người ngoài cũng không quen thuộc với địa hình ở đây như vậy, nếu nói là kẻ trộm bên trong, ta thấy khả năng rất lớn!

Nghị luận sôi nổi, suy đoán không ngớt.

Trương Hiển đứng bên chính là kẻ sẵn sàng chết cho phe cánh đắc lực nhất của Hứa Đình, xúi giục đúng lúc nói:

- Đã là kẻ trộm bên trong, vậy rất dễ giải quyết, gọi tất cả nam sinh ra ngoài, lần lượt lục soát ký túc xá. Vì vội vàng, tên trộm đó dự đoán cũng chưa đi xa, đồ trộm được có thể giấu đi nơi nào chứ?

- Được!

Hứa Đình trầm ngâm nói:

- Trương thiếu gia nói rất có lý. Như vậy, chúng ta chia làm ba nhóm, trong đó hai nhóm, phụ trách nhìn ở hai đầu hành lang, giám thị nhất cử nhất động của tất cả mọi người. Những người khác, lần lượt đi lục soát ký túc xá!

Trương Hiển lại phụ họa nói:

- Ta kiến nghị, người không đi ra, ký túc xá vẫn còn đóng cửa, hãy kiểm tra trước. Vì những ký túc xá này, hiềm nghi lớn hơn.

- Được, cứ quyết định như vậy đi.

Hứa Đình dùng tay ra hiệu, các nam sinh lập tức tự giác phân ra ba nhóm, phân công hành động. Hứa Đình đi tới dưới tường cao, phát ra tiếng trong trẻo vô cùng khí phách:

- Chư vị tiểu thư xin hãy an tâm, phía bên nam sinh viện chúng tôi sẽ lập tức triển khai điều tra, nếu có động tĩnh gì, lập tức sẽ bẩm báo.

Lời nói vừa dứt, phía bên đó có một thanh âm lạnh lùng vang lên:

- Không cần đợi, bổn tiểu thư phải tự mình qua đó điều tra, tránh để các ngươi bao che cho nhau.

Một bóng hình xinh đẹp bay qua tường, vững vàng đứng giữa sân của nam sinh viện, thần thái lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám nam sinh, tràn đầy khinh thường.

- Vân Đại tiểu thư, ngươi cũng mất trộm sao?

Hứa Đình mỉm cười bắt chuyện nói.

- Hứa Đình, đừng lôi kéo làm quen, tranh thủ thời gian hành động điều tra đi. Đêm dài lắm mộng, đừng để tên đạo tặc ghê tởm trốn mất!

Vân Đại tiểu thư này quý tính là Vân Khinh Yên, cùng là con cháu Vân gia, một trong Tam Đại Hào Môn của quận La Giang, có địa vị ngang bằng với hào môn Hứa gia, ở bên nữ sinh viện cũng là một nhân vật cấp trung tâm có danh tiếng rất cao

Mất trộm đêm nay, một mình nàng thiếu mất hai chiếc nội y phơi ở bên ngoài, tức giận tất nhiên là lớn nhất.

Hứa Đình bị Vân Khinh Yên châm chọc, cũng không tức giận, mỉm cười nói:

- Vân Đại tiểu thư mời!

Vân Khinh Yên hành động, phong cách nhanh nhẹn dũng mãnh càng nhiều hơn. Quét nhìn một vòng hành lanh, nhìn thấy ký túc xá đóng cửa, đi tới đá văng một cước.

Những Võ đồng sợ gây sự, đóng cửa không ra ngoài nhìn thấy Vân Khinh Yên sát khí bừng bừng xông tới, tất cả chỉ biết vơ vội tấm thảm che lại vị trí chỗ hiểm toàn thân, ngay cả một câu nói hung hăng cũng không dám nói.

Vân Khinh Yên tự mình kiểm tra, không bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào. Sau khi kiểm tra, lúc này mới lưu lại một câu:

- Làm phiền rồi!

Liên tục kiểm tra ba căn ký túc xá như vậy, đến cửa gian ký túc xá thứ tư, Vân Khinh Yên lại đá một cước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhưng lần này, một cước của nàng lại không đá văng cửa. Khuôn mặt thanh tú của Vân Khinh Yên nhất thời trầm xuống, nổi lên một tầng sương lạnh.

- Ai ở chỗ này?

Trương Hiển vội vàng nhìn hả hê nói:

- Hình như là tiểu tử Tần gia của trấn Đông Lâm.

- Hắn?

Vân Khinh Yên hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ tiểu tử này quả nhiên không thức thời. Nhiều ký túc xá như vậy, nghe nói Vân Đại tiểu thư nàng tự mình đi điều tra, đều phối hợp khép hờ cửa. Tiểu tử này lại đóng chặt như vậy, không để cho nàng một chút thể diện nào.

Hứa Đình dùng mắt ra hiệu, Trương Hiển lập tức hiểu ý, đi tới trước, gõ vào tấm cửa sắt dày nói:

- Tiểu tử Tần gia, ngươi thảm rồi. Vân Đại tiểu thư tự mình giá đáo, ngươi lại đóng cửa không mở, có phải trong lòng có gì xấu xa không?

Gọi một hồi lâu, một chút đáp lại cũng không có.

Sắc mặt của Vân Khinh Yên càng phát ra vẻ khó coi, nam sinh không biết sĩ diện như vậy, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải, còn là một gã con cháu hàn môn không quan trọng.

- Không mở? Vậy đừng trách bổn tiểu thư hành động thô bạo.

Vân Khinh Yên lùi xuống hai bước, chuẩn bị tư thế, toàn lực nhất cước đúng lúc đá ra, tiếng mở cửa "cót két" từ bên trong vọng ra.

Vẻ mặt Tần Vô Song nhập nhèm buồn ngủ, dụi đôi mắt ngái ngủ mơ mơ màng màng, thì thầm nói:

- Hơn nửa đêm rồi, các ngươi làm gì vậy?

Biểu tình đó, thật sự đầy vẻ vô tội.

Vân Khinh Yên xấu hổ thu hồi cước lại, quát lên:

- Chúng ta ở bên ngoài gõ cửa hồi lâu, ngươi không nghe thấy sao?

- Ta van ngươi, hơn nửa đêm rồi, các ngươi gõ cửa gì chứ? Ta đang nằm mộng lấy vợ, chuyện tốt đẹp như vậy, đều bị các ngươi phá vỡ hết rồi.

Tần Vô Song lải nhải, giống như oán hận những người này vô tâm.

- Họ Tần kia, bớt giả bộ đi. Bên ký túc xá nữ sinh mất trộm, đạo tặc rất có thể ở trong ký túc xá nam sinh chúng ta. Nếu ngươi không có gì mờ ám, thì hãy phối hợp với Vân Đại tiểu thư, lục soát một chút. Nếu ngươi không có chuyện, ngươi tiếp tục đi nằm mộng.

Trương Hiển nham hiểm cười nói.

- Lục phòng? Dựa vào cái gì?

Tần Vô Song đảo mắt xem thường, không vui nói.

- Tần Vô Song, đừng để thể diện cho ngươi ngươi lại không cần thể diện. Ngươi không cho lục soát, chứng minh ngươi có gì mờ ám.

Trương Hiển thêm mắm thêm muối, há mồm ra sức quy kết.

- Ồ? Nói như vậy, tất các các ngươi không có gì mờ ám, sao không để Vân Đại tiểu thư lục soát trước đi?

- Ngươi cũng thật là nhiều lời, nói như vậy có nghĩa ngươi không cho lục soát đúng không?

Vân Khinh Yên lạnh giọng nói.

- Muốn lục phòng, cũng không phải hoàn toàn không thể, nhưng ta làm sao biết đây có phải là do một số kẻ ác ý muốn nhắm vào ta hay không? Muốn lục soát thì tất cả nam sinh đều phải lục soát, chỉ lục soát phòng của ta, đừng có ai nghĩ sẽ tiến vào được nửa bước.

Vân Khinh Yên nói:

- Lục soát ở đây, những nơi khác đương nhiên cũng sẽ lục, đâu cần ngươi dạy?

- Không được, tuyệt đối không được.

Tần Vô Song cười lười nhác, trong miệng một bước cũng không nhường:

- Ta phải để cho bọn họ nói ra một câu, vạn nhất bọn họ sau khi sự việc xảy ra chơi xấu, thì ta tìm ai nói lý lẽ đây?

Hứa Đình thản nhiên nói:

- Tần Vô Song, chỉ cần hành vi đoan chính thì không sợ người khác có suy nghĩ bất lương, rút cuộc ngươi muốn kéo ai xuống nước đây?

Tần Vô Song vui tươi hớn hở nói:

- Chỉ sợ một số người nào đó hành vi không đoan chính, nghĩ bất lương cho nên mới nhảy qua đầu tường bên đó. Ác nhân tố cáo trước. Ta vẫn giữ câu nói đó, tất cả các phòng ở đây đều phải lục soát hết, ta mới để cho lục. Hứa Đình, ngươi là con cháu hào môn, sao không làm gương trước?

Hứa Đình nghiêm mặt nói:

- Vân Đại tiểu thư muốn lục soát ký túc xá của ta, Hứa mỗ tuyệt đối không có ý kiến khác.

Trương Hiển cũng phụ họa nói:

- Chỗ của ta cũng có thể đi lục soát bất cứ lúc nào.

Những người khác đều gật đầu tỏ thái độ, đều biểu thị bản thân không thẹn với lương tâm, tuyệt đối không ra sức khước từ.

Vân Khinh Yên thấy Tần Vô Song ngăn cản nhiều lần, đã có mấy phần hoài nghi, sau khi thấy mọi người tỏ thái độ, lạnh lùng nói:

- Thái độ của mọi người cũng đã biểu thị rồi, Tần Vô Song, ngươi vẫn không cho mở ra, chớ trách bổn Đại tiểu thư không khách khí.

Tần Vô Song ghét nhất là chuyện bị người khác uy hiếp, biểu tình cười châm biếm trước đó nhất thời biến mất, thản nhiên nói:

- Ngươi không khách khí, đây là chuyện gì chứ. Tần mỗ ta có thể để ngươi lục soát, nhưng nhớ kỹ, đây không phải là giữ thể diện cho ngươi, chỉ là muốn xem xem đến cuối cùng, ai mới là thật sự người cười như điên.

Tần Vô Song đối với nữ nhân luôn luôn khách khí, nhưng Vân Khinh Yên này lại trừng mắt lạnh lùng, khẩu khí thực sự là khiến người ta chán ghét, hơn nữa bộ dạng tiểu thư giàu có cao cao tại thượng của nàng càng khiến Tần Vô Song cảm thấy buồn chán cực độ.

Tiện tay mở cửa ra hết, triệt để mở ra trước mắt những nhân sĩ vây xem.

- Đều thắp sáng đèn rồi. Muốn thấy chuyện cười của Tần mỗ ta, hôm nay có thể phải khiến các ngươi thất vọng rồi.

Hứa Đình nhìn về phía Lệ Phi, Lệ Phi chính là một trong hai người đã lấy trộm quần áo và đồ dùng hàng ngày của nữ sinh trước đó, cũng là chủ lực trong kế hoạch vu oan cho Tần Vô Song. Thấy Hứa Đình nhìn về phía hắn, nhãn thần lập tức di chuyển về cái hòm dưới giường.

Vân Khinh Yên nhìn quét qua ký túc xá một vòng, cuối cùng ánh mắt cũng tập trung ở trên chiếc hòm này, chân thò vào kéo cái hòm ra khỏi gầm giường.

Tần Vô Song cười lạnh nói:

- Vân Đại tiểu thư, nếu chê cái hòm này của ta làm bẩn tay của ngươi, thì không cần phải kiểm tra. Dùng chân câu cái hòm này của ta, chuyện này tính là chuyện gì chứ? Cảm giác ưu việt cũng không phải biểu hiện như vậy chứ?

Vân Khinh Yên quay đầu lại, ý tứ sâu xa liếc nhìn Tần Vô Song, trong nhãn thần tràn đầy vẻ coi thường mơ hồ, phảng phất xem Tần Vô Song như bụi bặm nhỏ bé không đáng nói.

Trương Hiển đã bắt đầu xoa tay, Hứa Đình cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cái rương đó, tất cả ánh mắt đều tập trung vào cái rương.

Phảng phất tất cả tội ác của thế gian lúc này đều giấu trong cái rương này!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!